Change background image


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Dương Cầm Nhòe Lệ Empty Dương Cầm Nhòe Lệ Wed Jul 25, 2012 8:12 pm

VIP-Zez

VIP-Zez
MOD
Chương 1 : Hoa Trắng Mỏng Manh

“Em yêu bình yên…
Thứ mà nơi bên anh, em không có…”

Cách cửa phòng bật mở bằng một cách không mấy là nhẹ nhàng và phát ra một âm thanh có âm lượng cũng kinh khủng nhưng chủ nhân của cách cửa hiện giờ chẳng quan tâm sẽ làm người xung quanh khó chịu thế nào.

Một con người bên trong căn phòng, một suy nghĩ xa vời vẫn còn chạy theo những tia nắng đang vẩn vơ ngoài cửa sổ, một phản ứng không tự nhiên là bao và rất đỗi thanh thản… Nghiêng đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cửa phòng, khóe môi Dương nhếch lên một chút rồi quay lại ra phía cửa sổ.

_Giờ này mà mày còn ngồi đấy à? Chị gái mày 5 năm không gặp đang ở ngoài sân bay kia kìa!_ Bà Ấn gần như là gắt lên, phẫn nộ trong lòng bà thoát ra qua từng câu từng chữ, nhấn mạnh bằng một gương mặt đanh thép, bà đang cố khiến cho đứa con gái thứ 2 của mình nghe lời một chút. Nhưng dù bà không thể. Đứa con gái của người chồng hiện tại và người đàn bà của quá khứ từ lâu đã chẳng coi bà ra gì.

_Không cần phải vậy đâu! Trước sau gì cũng về cái nhà này, đón hay không cũng thế cả thôi!_Giọng nói đều đều của Dương vang lên, giữ lại chút gì đó nhẹ nhàng, cô đặt ly nước trên tay xuống bàn, đứng dậy và tiến lại phía người đàn bà trước mặt mình, đôi môi nở một nụ cười hoàn hảo, ghé sát vào tai bà Ấn_Tôi sẽ đến nếu tôi thích! Còn bây giờ…mời_Thể hiện cho câu nói của mình, cô đưa cách tay ra phía cửa, tỏ vẽ muốn tiễn bà ra khỏi phòng.

Bà Ấn nóng giận bước thình thịch trên sàn rời đi, ném cục tức cho Dương bằng một đôi mắt ánh lên những cơn giận, đỏ lửa hừng hực nhưng cũng tàn nhanh khi bóng bà khuất dần về phía hành lang.
“Đi thôi, tôi đi theo cách của tôi, vì tôi là Ấn Bảo Dương”

Dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, khoác nhanh chiếc áo da màu nâu nhạt, Dương đến nhà xe, leo lên chiếc xe ô tô mui trần sáng bóng màu đỏ với điểm đến : Nhà ga thành phố.

“Xình xịch”
Tiếng đặc trưng của tàu hỏa vang lên như hối thúc người trên toa rằng họ sắp đến được nơi họ cần đến.

Ở hàng ghế cuối cùng, một cô gái đưa khuôn mặt lạnh tanh của mình nhìn ra cửa sổ, nơi dập dìu những cơn gió đang khẽ lùa qua làn tóc cô.
Chiếc điện thoại đang cầm trên tay lóe lên một hồi chuông tin nhắn.

“Đến giờ rồi nhỉ?”_Đọc xong câu nói đơn giản trong điện thoại gửi đến từ một đầu số quen thuộc, cô nở một nụ cười, đôi mắt khẽ nhắm lại nhẹ nhàng để nắng hắt vào…

Khoảng 10 phút sau, sân ga ở trung tâm ào ra một dãy người bước xuống từ các toa tàu, nhộn nhịp. Kẻ thấp người cao, chen nhau rảo bước thật nhanh hết sức có thể để về mái ấm của mình, khuôn mặt hào hứng hiện rõ ở từng người.

Riêng chỉ có một cô gái là vẫn bình thản bước từng bước nhẹ tênh, lọt thỏm về phía sau với khuôn mặt im ắng, chỉ khẽ rung lên vì nhịp thở lạnh ngắt mà thôi…

_5 năm không gặp, chị chẳng thay đồi là mấy Ấn Hải Diễm nhỉ?_Một cô gái xuất hiện phía sau bất ngờ quàng tay lên vai người chị của mình, nhận thấy đôi mắt của Diễm không hề lay động mà đôi môi chỉ khẽ cười nhạt, cô hiểu người chị này đã biết sự có mặt của mình từ lâu.

_Cưng cũng thế thôi!_Kéo chiếc khăn quàng đang ngự trị trên cô xuống bớt, Diễm cười hiền và kéo Dương ra khỏi sân ga.

Cách 2 cô gái chỉ một khoảng chưa đến 100m, sau chiếc cột thuộc dạng khủng ở góc nhà ăn, một con người kín mít bịt chiếc khẩu trang màu đen, ngay cả áo khoác, quần và đôi giày cũng chỉ trung thành với một màu đen kì bí nhưng trên đôi tay của người này thì đang cầm một cành hoa trắng đang tinh khiết nhưng như đang gãy rạp vì đôi tay thô bạo đang siết lại từng hồi…Những cách hoa mong mong bay xuống nền sân ga lạnh ngắt…

_Về rồi à?Cô bắt tôi phải đợi lâu đấy!_Giọng nói thì thầm khẽ vang lên, cũng lạnh ngắt…_Chào mừng cô trở về!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Similar topics

-

» Duơng Cầm Nhòe Lệ

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết